Skip to main content

Featured

Sinh nhật và 10 năm ở Phần Lan

  Mỗi lần đến sinh nhật, mình hay nghĩ lại những lần sinh nhật trước đã làm gì với ai. Từ lúc có trí nhớ đến giờ, mỗi năm sinh nhật đều là một ngày rất vui bên gia đình, bên bạn bè yêu quý. Có lần hỏi Khiêm, vì sao mình trong cuộc sống luôn gặp những người tốt, nhận được nhiều tình cảm tươi đẹp. Là do nhận được như thế nên mình luôn thấy biết ơn, trân trọng cuộc đời. Hay là ngược lại vì mình luôn biết ơn trân trọng cuộc đời, nên mình nhận lại những điều tốt đẹp.  Khiêm trả lời: là cái nào cũng có thể là nguyên nhân, cái nào cũng có thể là kết quả. Mấu chốt là cần có một điểm bắt đầu. Nên người ta hay nói "Quay đầu lại là bờ" có lẽ vì vậy. Một điều may lành, một nhân duyên tốt đẹp gieo vào đất trời, chắc hẳn sẽ quay trở lại là những điều tốt đẹp. Nên hôm nay, dù là đang ở đâu, dù cuộc đời mang đến cho mình điều tốt hay điều xấu, dù mình từ khi sinh ra đến hôm nay là hoàn toàn như ý hay hoàn toàn không như ý, thì hôm nay vẫn luôn là một khởi đầu mới, một khởi đầu của sự tốt đẹp...

Chuyện 1


1.
 Trò chuyện cùng chú giao nước:
"Sống ở đây thế nào hả con?"
-  Dạ, cũng tốt
 (chú thấy đống sách vở ngổn ngang của mình)
"Ủa...còn đi học hả ?"
-  Dạ, còn ạ
- "Ồ, còn đi học mà đã có chồng rồi hả ?"
- ...(tan nát cõi lòng)

2.
Trò chuyện cùng Anh Quốc và Anh Trường
AQ:  Ngọc ! Em mới đến à ?
- Dạ. Lúc nãy em đi nhầm đường, đến một cái đường tên là Bến Chương Dương
AQ:  Bến Chương Dương à? Anh chưa từng đi qua chỗ đó, à...hình như chỉ biết trong cờ Tỷ Phú.
-...(chưa kịp nói gì)
Quay sang, tám chuyện với anh Trường
- Uhm, hồi đó tao ngày nào cũng chơi cho đỡ buồn
- Mua nhà ở Bến Chương Dương là rẻ nhất, chỉ có Đồng Khởi, Nguyễn Huệ là mắc thôi
- ...(câu chuyện cứ thế kéo dài vô tận)
Hix hix hix...buồn ghê. Thậm chí còn không thèm hỏi mình đi đến bằng cách nào.

3.
Trò chuyện cùng anh giữ giỏ trong Coopmart
- Anh ơi, em làm mất thẻ gửi đồ rồi, làm sao em lấy đồ được ?
- Túi của em ra sao ?
- Dạ, một cái balô mà xám.
- Bên trong có những gì ?
- Dạ, sách vở, bút thước...
- Có gì nữa ko ?
- Dạ ko
( có thêm chai nước và hộp xôi ăn dở.   ko lẽ lại nói )
- Có đồ gì quý giá không ?
(Suy nghĩ, suy nghĩ...)
- Dạ có một cái máy tính FX 500
- Uhm, em lấy đồ đi.

+.+

Có lẽ đây là lần cuối mình còn có thể trong cái vẻ mặt ngây thơ vô tội năn nỉ, và nhìn cái bộ dạng hiền lành này mà người ta cho qua mọi thứ. Có lẽ đây cũng là lần cuối mà mình có thể đánh rơi đồ, rồi nhặt lại, rồi lại đánh rơi và người khác nhặt dùm...rồi vui vui vì cái sự bất cẩn của mình ko gây hậu quả. Mai kia lớn rồi, hết ngây ngô được nữa rồi.

4.
Boss: - Hey Ngọc, sao áo Ngọc dơ vậy? Nãy đi học chơi dơ phải ko?
-  Không không (tự nhìn nhìn kiểm tra áo)...đâu có làm gì đâu...cũng ko biết bụi ở đâu dính vào nữa.
Boss: (cười cười gian xảo)
-  Cái này giống như Angust lúc vừa đi học về mỗi ngày á
Note: Angust là con của Boss, năm nay 3 tuổi

Viết ngày 12.11.2010

Comments

Popular Posts