Lần này trở lại xem “Ngàn năm tình sử”, sân khấu Trần Cao Vân không rộng và trang hoàng không hoành tráng như sân khấu ở nhà hát Bến Thành. Ghế ngồi ở hàng I tận bên góc chứ không phải ngồi hàng A nữa. Sân khấu dựng tạm nên tiếng bước chân của diễn viên xì xoạt trên nền gỗ. Đó là ngoại cảnh thôi, còn cả vở kịch…mình một lần nữa trải qua những khoảnh khắc rất sống động…từ tiếng khóc, tiếng cười của diễn viên, đến lời ca, điệu nhạc, những điệu múa, những tiếng trống và cả tiếng mưa rơi…Tất cả đều rất sống động.
Ấn tượng nhất là dàn đồng ca.
“Như nguyệt còn soi bóng hình, chiến tích Ung Châu, ghi dấu bao đời, ngàn đời ghi dấu, ngàn đời ghi dấu…
Anh hùng cũng như bao người, cũng biết yêu thương, cũng biết đau buồn, còn đau hơn thế, còn đau hơn thế…”
Khúc mở đầu bi ai như vậy, dù mọi người mặc áo màu xanh, dù mở đầu là cảnh vui tươi của Ngô Tuấn và Thuận Khanh…nhưng sâu xa trong đó đã ấp ủ một dự cảm không lành. Vui tươi, hồn nhiên là buổi ban đầu đó thôi. Khi Lý Thường Kiệt còn là một chàng trai trẻ, đang chờ ngày hội binh và Thuận Khanh còn là một cô gái má hồng. Rồi đến ngày Lý Thường Kiệt ra chốn thao trường, lo đường công danh. Rồi đến ngày tiếng gọi quân ngũ chia lìa đôi lứa,…rồi những nghĩa vụ, những giấc mơ công danh của lòng người và biến cố của dòng đời lôi kéo…Ngô Tuấn - Thuận Khanh mỗi người một nơi…trôi theo dòng đời với những tất niềm riêng của mình.
Lý Thường Kiệt vào quân đội, không ngừng ghi chiến công. Thuận Khanh bị bắt vào cung làm tì thiếp cho vua.
“Có có - không không, ai thương - ai mong và ai đánh mất...? Đến đến - đi đi Đôi khi đâu ai mong chi thương tiếc gì... Nhớ nhớ - quên quên, Yêu ai, mong ai, chờ ai bao tháng... Mất mát - hoang mang, ta đâu lo âu thêm chi, không trách gì... Cuộc đời có nên buồn buồn sao cho hết niềm đau... Tình này có nên sầu sầu đau sao hết phù du, Ôi số kiếp cách xa, giờ đã cách xa...”
Này là lời hát oán than của Thuận Khanh trong cung cấm, trên nền là khúc nhạc Lương Châu mà Lý Thường Kiệt mỗi ngày ngồi hướng về cung mà thổi. Tiếng sáo du dương hôm nào thường làm Thuận Khanh nhỏ lệ giờ đây trở thành nước mắt của Lý Thường Kiệt khóc cho nỗi niềm dấu kín của mình.
“Ngàn năm tình sử” không chỉ có tình yêu mà còn là một khúc hùng ca bi tráng. Một chuyện trình xảy ra trong bối cảnh binh biến. Những trận đánh được tái hiện lại vẻ hùng dũng qua cờ phất, múa quyền, áo đỏ, và tiếng trống, tiếng nhạc. 5p trên sân khấu, không có diễn viên chính, không có lời thoại nhưng người xem vỗ tay không ngớt. Người xem muốn tán thưởng cái không khí và tâm trạng mà đoạn kịch – không kịch – mang lại.
Này là lời hát khi Lý Thường Kiệt đến quỳ gối xin cha nuôi của mình Lý Đạo Thành lên lại kinh thành để đánh giặc Tống
“Đừng buồn mà chi con ơi giông tố đã qua. Mưa giăng mây xám đã qua. Đừng nặng lòng nữa mà chi. Càng thêm buồn.
Ngoài kia đêm nay biên cương bão tố tơi bời. Dân ta than khóc khắp trời. Ngồi đây trách nhau mà chi.
Đứng dậy đi. Gác sầu bi. Lo cho muôn dân đang trong cơn nguy khốn. Gác lại đây nỗi niềm riêng. Chen vai chung tay gìn giữ núi sông này”
Rồi giặc ngoại xâm cũng bị đánh tan, thị phi triều đình cũng có hồi kết. Trở lại với chuyện tình xưa. Lý Thường Kiệt gặp lại Thuận Khanh sau hơn 24 năm. Khúc nhạc dai dẳng trong những phân đoạn trước khi hai người đứng ở hai góc sân khấu, có khi đứng cạnh bên nhau nhưng là hai hướng khác nhau cách biệt cất lên một lần nữa.
Này là nỗi long của Thuận Khanh:
“Có một chút nhớ nhớ Có một chút yêu yêu
Có một chút bối rối Có một chút hoang mang. . .
Vẫn còn đấy bỡ ngỡ Vẫn còn đấy ngây thơ Vẫn còn đầy quyến luyến Đêm về vẫn chưa quên. . .”
Này là lời đáp của Lý Thường Kiệt
“Sao đời cứ quấy rối Sao tình mãi nơi đâu Ta tìm mãi chẳng thấy Nên giờ cứ lang thang. . .
Thôi thì vẫn cứ ngóng Thôi thì vẫn long đong Ta tìm những khoảng trống Giữa đất trời mênh mông”
Tưởng là sẽ gặp lại tình yêu nhưng không phải thế.
“Lý Thường Kiệt, anh đừng bắt em phải chờ nữa…”
“Thuận Khanh ơi, anh xin lỗi. Anh không còn là người đàn ông của em nữa rồi”
Đoạn đầu, khi ly biệt, Lý Thường Kiệt rất muốn hôn Thuận Khanh một lần, nhưng rồi kìm long và cứ thể ra đi. Chờ mong mãi, vượt qua bao khó khăn cũng chỉ mong gặp lại…thế mà…Lý Thường Kiệt đã hy sinh trở thành Thái Giám để có thể được vào cung, gần Thuận Khanh hơn.
Đoạn hát vang lên một lần nữa
“Có một chút bối rối Có một chút hoang mang. . .
Vẫn còn đấy bỡ ngỡ Vẫn còn đấy ngây thơ Vẫn còn đầy quyến luyến Đêm về vẫn chưa quên. . .”
Khúc hát vừa dai dẳng vừa đau đớn, khi Thuận Khanh bước đi, hoang mang… đau khổ đến tột cùng.
Nỗi đau của hai người phải dừng lại cho chiến sự đang lâm nguy. Lý Thường Kiệt ra trận một lần nữa, Thuận Khanh về nương nhờ cửa Phật.
Lần gặp lại là khi cả hai mái tóc đã bạc. Lúc này hai nhân vật chính không cất thành lời nữa mà là âm thanh vang vọng từ nơi xa
“Tướng công, người có khỏe không? Thắng trận rồi người làm gì?”
“Mẹ ta đã mất. Lý Thường Hiến em ta vừa tử trận. Ta chẳng còn ai”
“Mô Phật”
“Khanh ơi, về đi!”
“Mô Phật”
“Khanh ơi, về đi Khanh!”
“Bần ni nương nhờ cửa Phật đã lâu nay khó trở về chốn hồng trần”
“Khanh ơi, về đi!”
…
Thuận Khanh trở vào nhà Phật. Lý Thường Kiệt trở về…và bước tiếp đến đoạn cuối của cuộc đời.
“Bơ vơ mãi bơ vơ Đêm dài vẫn mãi nhớ Bơ vơ mãi bơ vơ Chết trong ngày tình cờ. . .”
Lời hát cuối cùng vang lên. Lý Thường Kiệt vốc nước vuốt mái tóc đã bạc trắng của mình. Rồi bưng bầu nước gội rửa sạch mọi bụi trần.
Khúc Lương Châu vang lên lảnh lót…khúc nhạc buồn nhưng hùng tráng vang lên…
Kết thúc cuộc đời một con người. Qua đi một chuyện tình đôi lứa.
Chỉ còn tình yêu, chỉ còn nỗi đau, sự tiếc nuối còn vang vọng mãi… đến ngàn đời.
Viết ngày 11.2.2012
Comments
Post a Comment