Skip to main content

Featured

Sinh nhật và 10 năm ở Phần Lan

  Mỗi lần đến sinh nhật, mình hay nghĩ lại những lần sinh nhật trước đã làm gì với ai. Từ lúc có trí nhớ đến giờ, mỗi năm sinh nhật đều là một ngày rất vui bên gia đình, bên bạn bè yêu quý. Có lần hỏi Khiêm, vì sao mình trong cuộc sống luôn gặp những người tốt, nhận được nhiều tình cảm tươi đẹp. Là do nhận được như thế nên mình luôn thấy biết ơn, trân trọng cuộc đời. Hay là ngược lại vì mình luôn biết ơn trân trọng cuộc đời, nên mình nhận lại những điều tốt đẹp.  Khiêm trả lời: là cái nào cũng có thể là nguyên nhân, cái nào cũng có thể là kết quả. Mấu chốt là cần có một điểm bắt đầu. Nên người ta hay nói "Quay đầu lại là bờ" có lẽ vì vậy. Một điều may lành, một nhân duyên tốt đẹp gieo vào đất trời, chắc hẳn sẽ quay trở lại là những điều tốt đẹp. Nên hôm nay, dù là đang ở đâu, dù cuộc đời mang đến cho mình điều tốt hay điều xấu, dù mình từ khi sinh ra đến hôm nay là hoàn toàn như ý hay hoàn toàn không như ý, thì hôm nay vẫn luôn là một khởi đầu mới, một khởi đầu của sự tốt đẹp...

Sinh nhật hồng

Lần đầu tiên mình tổ chức sinh nhật, hình như hồi lớp 1. Mấy anh chị chuẩn bị bánh kẹo, nước ngọt nữa rồi mời mấy đứa hàng xóm qua chơi. Bắt đầu, mẹ kêu đứng lên phát biểu, tuyên bố lí do. Hic, mấy đứa hàng xóm tự dưng cứ im lặng nhìn mình lom lom. Làm mình thấy căng thẳng quá, nên thay vì nói, mình òa lên khóc. Thế là…trong khi các bạn mãi mê ăn bánh kẹo, thì các chị phải dỗ mình. 

Lên cấp II, sinh nhật hoành tráng hơn. Chị Nò đi chợ mua trái cây, rồi tỉ mẫn ngồi đúc sâm sa – “sâm sa bánhsinh nhật”. Khái niệm này lạ nhỉ, “sâm sa bánh sinh nhật” nghĩa là món sâm sa đổ vào khuông hình bánh sinh nhật. Vậy nên, thay vì chỉ có màu trắng của nước dừa hay màu đen của café, còn có thêm màu hồng cho cây nến, gói quà thì màu xanh, nho thì màu tím…Còn mình thì chạy lăng xăng, hết xem khuông sâm sa nguội chưa đến nhìn mớ trái cây ngâm đá mà trong lòng chộn rộn. Ngày sinh nhật mình, ngoài chợ bán rất nhiều mận. 

Lần này mời nhiều bạn dưới Phú Túc lên nữa. Có lần mãi chơi, nên khi mọi người về hết rồi còn lại thằng Trường. Rồi nó cũng về. Tối bố nó gọi ĐT “Trường đã về chưa con?”. “Dạ, về lúc chiều rồi”. Hic, nó đâu mất vậy nhỉ? Thế là chị Nò phải chạy xe, dọc con đường từ nhà mình xuống Phú Túc, gặp nó chỗ dốc 93. Nó đi bộ, gần nửa đường. Nhà mình cách nhà nó…7 cây số!!! Chắc đi chơi lần này là nhớ đời với bạn Trường “già”. 

Có năm mình mới lên lớp 10 chưa quen bạn, sinh nhật chỉ một mình mình biết. 
Có năm thì nhận được quá chừng quà. 

Có năm trước một ngày đã nhận được lời chúc mừng, có năm vừa qua SN cũng nhận được lời chúc. 

Có lúc, trong một lần mà mình một nửa ủ rũ, lấy bài ra học định đi ngủ thì bọn bạn kéo đến, làm mình vui quá tối đó không muốn đi ngủ luôn. 

Thế là cũng đã 20 lần như thế. Một ngày, có vui, có buồn, có đủ mọi hỉ nộ ái ố. 
Mình 20 tuổi, có những cái đến, có những cái ra đi, có những cái mình đạt được, có những cái mong chờ hoài mà chẳng thấy…Nhưng mong rằng, dù thế nào thì những ước vọng cũng vẫn còn – những ước vọng về ngày mai. 

Hi vọng, mọi người cũng có một ngày vui. Hôm nay Trung Thu mà, và hơn thế, hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, đặc biệt đối với mình. Nên hi vọng, bạn, cũng đã có một ngày vui. 

Viết ngày 4.10.2009

Comments

Popular Posts