Skip to main content

Featured

Sinh nhật và 10 năm ở Phần Lan

  Mỗi lần đến sinh nhật, mình hay nghĩ lại những lần sinh nhật trước đã làm gì với ai. Từ lúc có trí nhớ đến giờ, mỗi năm sinh nhật đều là một ngày rất vui bên gia đình, bên bạn bè yêu quý. Có lần hỏi Khiêm, vì sao mình trong cuộc sống luôn gặp những người tốt, nhận được nhiều tình cảm tươi đẹp. Là do nhận được như thế nên mình luôn thấy biết ơn, trân trọng cuộc đời. Hay là ngược lại vì mình luôn biết ơn trân trọng cuộc đời, nên mình nhận lại những điều tốt đẹp.  Khiêm trả lời: là cái nào cũng có thể là nguyên nhân, cái nào cũng có thể là kết quả. Mấu chốt là cần có một điểm bắt đầu. Nên người ta hay nói "Quay đầu lại là bờ" có lẽ vì vậy. Một điều may lành, một nhân duyên tốt đẹp gieo vào đất trời, chắc hẳn sẽ quay trở lại là những điều tốt đẹp. Nên hôm nay, dù là đang ở đâu, dù cuộc đời mang đến cho mình điều tốt hay điều xấu, dù mình từ khi sinh ra đến hôm nay là hoàn toàn như ý hay hoàn toàn không như ý, thì hôm nay vẫn luôn là một khởi đầu mới, một khởi đầu của sự tốt đẹp...

Vì sống là không chờ đợi

Chủ Nhật 15.2

…:chị H có khỏe ko? Mẹ chị thế nào?
Ở đâu, e sẽ qua thăm nhé!

Thứ 2, 3, 4 mỗi ngày bắt đầu từ lúc 6h và kết thúc lúc 12h, với một cơ thể mỏi nhừ. Ngày nào cũng chạy bơ bơ ngoài đường, tối về vừa ăn cơm vừa check mail.

Thứ 5, buồn bã, ngồi xem TV xả xì trét, ko muốn làm gì cả.

Thứ 6, mai mình đi Vũng Tàu rồi, chiều CN mới về, có việc gì làm cho nốt. Lại chạy vòng lên vòng xuống cái đường Phan Đăng Lưu kẹt xe, gửi tiền thì cũng gửi lộn. Tối về bị la, mà cũng ko hiểu tại sao mình lại lẩm cẩm đấn vậy.
Chiều thứ 6
AQ: “N về nhắn tin liền cho anh nhe”

Mình đã linh tính chuyện gì rồi. Cái chuyện mà mình đã biết trước nhưng ko ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy. Mình tính sẽ đến thăm người mà mình biết chắc sẽ không còn mấy dịp nữa. Vậy mà, mới thứ 6 thôi…mình vẫn chưa hoàn thành cái chuỗi những ngày bận rộn vô tận của mình…Mình vẫn loay hoay với những chuyện linh tinh mà mình không biết sẽ đi đến đâu…

Liệu cuộc sống có cho mình cơ hội thứ 2?
Mình cuốn quýt, mình vội vã, nhưng có những cái xảy đến…không chờ mình kịp nhận ra. Suốt mấy tiếng chiều thứ 5 mình ngồi xem TV gặm nhấm nỗi chán chường của mình!

Chiều chủ nhật.
Có mặt ở thành phố lúc 5h15p, đi nhà thờ, chạy vội về nhà, ăn cơm qua loa. 
“AQ chỉ e đường qua nhà chị H đi”, “ko, chị H ở nhà dưới Xuân Lộc”. Mai là thứ 2, không còn kịp nữa rồi…từ đây xuống Nam Hà…

Gọi điện thoại “ Xin chia buồn với H và gia đình.H à, có khỏe không?, người đến viếng có đông không? H ăn cơm chưa?nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”. Nói gì nữa đi…ko biết nói gì đây dể chuộc lại cái thờ ơ của mình.
Moi thứ cứ diễn ra, như đã sắp đặt trước và mình ko có một chút thời gian để làm được gì. Bởi ngay từ đầu, mình đã là một đứa thờ ơ. Liệu cuộc sống có cho những kẻ thờ ơ như vậy một cơ hội để thể hiện sự quan tâm ko?

“Em xin lỗi, em xin lỗi H à”
Giá như e có thể làm được gì, khi H đang phải đối diện với bao khó khăn lúc này.

Chúa ơi! Người có đợi con không?

Viết ngày 25.2.2009

Comments

Popular Posts